Chương 2: Lời tỏ tình

Cô còn chưa hết ngỡ ngàng thì anh ta đã đứng ngay trước mặt cô rồi. Cô phải làm gì bây giờ.

– Quỳnh An, em chính là người đặc biệt với anh ngày hôm nay. Điều đặc biệt anh muốn nói với em là ” Làm người yêu anh nhé!”

Trời ơi, chuyện gì đang xảy ra thế này, cô đâu thích anh ta, ở đây lại còn rất nhiều người, cô phải làm gì bây giờ. Tiếng reo hò lại rất lớn làm cho cô càng rối, cô cứ đứng lặng như thế.

– Quỳnh An, em đồng ý nhé! – Anh ta lại lên tiếng.

– Em…em xin lỗi, chuyện này quá bất ngờ với em, em cũng chưa nghĩ đến chuyện này. Em thật sự xin lỗi anh.

Một tiếng ồ lớn lại nổi lên, cô nhìn xung quanh mọi người nhìn cô với một ánh mắt rất lạ như thể cô vừa gây ra một nỗi lầm gì đó rất lớn. Cũng đúng thôi, hôm nay là sinh nhật của anh ta mà lại bị cô làm mất mặt như thế. Nhưng cô không thể dối lòng mình được. Với lại cô cũng đâu có thích anh ta. Nhưng cảm giác ở đây ngột ngạt quá, cô không chịu nổi nữa.

Nghĩ thế rồi cô vụt chạy ra ngoài, mặc kệ lời í ới gọi đằng sau của anh ta và lời xì sầm về cô.

– A…..đau quá, có mắt không thế???

Đang cúi đầu chạy thì cô va phải ai đó đang đi phía trước. Cô ôm đầu kêu lên.

– Câu đó tôi phải là người hỏi cô mới đúng, ở dưới đó có vàng hả.

Một giọng nói thật lạnh lùng cất lên,thoáng chốc khiến cô rùng mình. Cô ngửa mặt nhìn. Đứng trước mặt cô là ai thế này, một chàng trai cao khoảng 1m8 khoác lên mình một bộ vets đen thanh lịch. Mái tóc đen nằm gọn gàng đúng nếp. Còn khuôn mặt của anh ta nữa, một chút lạnh lùng bất cần, một thoáng buồn hao hao. Đặc biệt là đôi mắt của anh ta, nó sâu như một giếng nước, ánh nhìn như hút người đối diện vào nỗi buồn đang nằm yên trong đôi mắt ấy. Cô đang nghĩ gì thế này, phải tỉnh lại.

– Anh va vào tôi mà còn nói thế hả, mau xin lỗi tôi đi. – Quỳnh An cũng không vừa nói lại.

– Xin lỗi… trong từ điển của tôi không hề có từ ấy. Huống hồ cô là người va phải tôi, còn dám lớn tiếng trả treo.- Giọng anh ta lạnh băng cất lên.

Coi kìa, anh ta thật ngang ngược. Thái độ còn không coi người khác ra gì, cô cực ghét loại người như thế này.

– Sống đến từng tuổi này tôi chưa từng thấy ai ngang ngược như anh. Bộ anh không đi học hả nên mới không biết từ xin lỗi phải nói như thế nào. Bổn cô nương đây sẽ hảo tâm dạy miễn phí cho anh, tiện thể tôi sẽ dạy anh từ cảm ơn luôn, đứa trẻ đáng thương…- Ai chứ mấy kẻ như thế này cô không hề sợ đâu. Cô dương cổ lên nói lại anh ta.

– Cô…..

– Giám đốc, chúng ta nên đi thôi, đã trễ rồi ạ.

Một người đàn ông bên cạnh cất tiếng, trông trẻ hơn anh ta và đương nhiên trông tử tế hơn gã này. Gọi hắn như thế thì có vẻ như anh ta là thư kí rồi.

– Được, đi thôi. Hôm nay coi như gặp một đứa con nít không biết điều. – Hạo Thiên bỏ đi không quên ném cho cô một câu.

– Anh nói gì… này đứng lại…..

– Quỳnh An ơi…. – Lúc này Huyền My mới chạy ra. Lúc nãy đi vệ sinh ra thấy không khí ở buổi tiệc rất khác và không thấy cô bạn của mình đâu thì cô đã đoán ngay ra được chuyện gì đã xảy ra. Huyền My đi ngang qua Hạo Thiên, và đặc biệt, tên Quỳnh An đã kịp lọt vào tai anh nhưng có vẻ như anh không quan tâm lắm.

– Trời ơi, người gì đâu mà đẹp trai chết đi được. Mày có thấy thế không. – Huyền My đi đến chỗ cô, buộc miệng khen anh ta mà quên mất mình vừa gây ra chuyện gì.

– Đẹp trai gì cái tên chết bằm thô lỗ ấy. Mà mày làm gì mà giờ này mới ra đây. Tao còn chưa tính sổ với mày đâu.

– Hì hì, tao xin lỗi mà. Tại anh ấy năn nỉ tao quá, với lại anh ấy thích mày thật mà. – Huyền My cười hì hì xoa dịu, chứ để con nhỏ này nổi điên lên thì tối nay cô ngủ không yên rồi.

– Thích cái gì mà thích. MÀy thừa biết là tao không có thời gian cho mấy chuyện nhảm nhí ấy mà.

– Rồi rồi tao xin lỗi, tao thề đây sẽ là lần cuối cùng.

– Còn có lần sau nữa tao sẽ không tha cho mày đâu.

– yeh sơ.

– Đi về thôi.

– À này, mày có chuyện gì với anh chàng đẹp trai ấy à. Kể tao nghe. – Vừa đi Huyền My vừa lôi tay cô.

– Cái đồ điên ấy…..

Đối với cô bây giờ làm gì có thời gian để suy nghĩ đến chuyện tình yêu xa sỉ đó chứ. Cuộc đời cô đã quá nhiều đau thương rồi cô không muốn mình còn phải chịu đau đớn về chuyện nam nữ này nữa.

– —————————–

Duyên phận đôi khi đến với chúng ta thật bất ngờ. Nó thường đến ở thời điểm ta không ngờ nhất. Có những người ta không nghĩ có thể hòa hợp được với họ. Nhưng sau này họ lại là một phần không thể thiếu trong cuộc sống của ta. Điều khó hiểu nhất đó chính là lòng người.

0 0 vote
Article Rating
nhận thông báo qua Email
Nhận thông báo cho
guest
0 Comments
Inline Feedbacks
View all comments